Lúc mới bắt đầu, anh ấy là cậu nhóc chỉ có thể đứng trên sân khấu mỉm cười ngốc nghếch với một khoảng ánh sao kia. Anh ấy lại ở phía sau sân khấu, nghe những cô gái ngốc ở bên dưới, từng tiếng từng tiếng gọi tên mình, xướng lên khúc hát quen thuộc.
Rồi sau đó, từng bài một, anh ấy hát cho những cô gái của mình nghe. Mà khi họ ở bên nhau, đã viết nên vô số truyền kì. Trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, hai lần kích động giận dữ hiếm hoi của anh ấy, lại là vì những kẻ đã tổn thương các cô gái ấy.
Anh ấy nói "Nếu như không phải giá vé gốc, vậy concert của tôi sẽ không tổ chức nữa."
Anh ấy nói "Nếu người trên xe này xảy ra chuyện gì thì anh có gánh vác nổi không?"
Trong anh ấy có con mãnh hổ, có sức mạnh biến đổi đất trời, luôn đấu tranh với những điều "Không đúng", "Không hợp lý", "Không thích đáng". Chỉ là bình thường anh ấy sẽ chỉ bình lặng như nước, thuận gió thuyền trôi, chỉ khi đụng để các cô gái của anh ấy, anh ấy mới tức giận dâng trào ra đòi công đạo, không hề nhượng bộ một chút nào.
Mà những con dòi bọ nấp dưới cái bóng của thứ gọi là "quy tắc", lại vì tổn hại lợi ích mà ghét cay ghét đắng anh ấy. Nhưng anh ấy lại chẳng hề để tâm, anh ấy chỉ quan tâm đến các cô gái của mình, mong họ không bị ức hiếp, yên bình vui vẻ.
Năm ấy, biển Lộc vàng kim rọi lên nụ cười của anh ấy, đôi mắt của anh ấy còn động lòng người hơn cả ngàn vạn biển sao.
Hai năm trời, ồn ào nhốn nháo, người đến người đi, rồi lại đến thời khắc y hẹn.
Lần này, anh ấy đã hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc, hoàn toàn tự do, tất cả sắp xếp và kế hoạch đều do anh ấy định đoạt.
Mà dường như ước hẹn đã tạo thành thói quen, anh ấy cứ thế mà bảo vệ các cô ấy, trước sau như một.
Lên sân khấu chứa chục ngàn người, chẳng suy xét đến cái gọi là "tỉ lệ ghế ngồi", anh ấy chỉ muốn tất cả những cô gái muốn đến nghe anh ấy hát đều có cơ hội đến hiện trường. Đạo diễn và nhóm nhảy nổi tiếng quốc tế, chạy đến nước ngoài xa xôi để học tập, tập luyện và chuẩn bị bận rộn căng thẳng trong mấy tháng, anh ấy chỉ muốn mang đến tất cả những gì tốt đẹp nhất cho các cô gái của mình.
Anh ấy nói, "Con đường này bởi vì có sự đồng hành của các bạn, khiến tôi có cơ hội đứng tại đây trong thời khắc này."
Anh ấy nói, "Bạn là khiên giáp, cho nên tôi có thể xông thẳng lên phía trước."
Không cần nói không cần hỏi, thì đã hiểu đã rõ rồi.
19:30 tối, ngày 6 tháng 10 năm 2018
Trong khu thể thao công nhân Bắc Kinh ánh đèn tắt ngóm đúng lúc,
cũng vào lúc này biển sao bạt ngàn thoáng cái đã rực sáng.
Đấy cũng là lời hứa của các cô gái, biển Lộc này từ những đốm sao ở nước ngoài năm ấy không ngừng lan toả mạnh mẽ, đến nay giữa đất trời chỉ có mỗi biển sắc vàng kim này thôi.
Lại hai năm biển sao vẫn còn đấy, chỉ đến vì một người. Tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh ấy, được thắp lên bởi chiếc gạc nai trên đầu tôi. Đấy là cảnh sắc đẹp nhất trong đêm mùa thu ấy.
Anh à, anh nói chúng em là sức mạnh dẫn đường cho anh, thật ra không phải thế đâu
Em không biết phát sáng, lại vì phản chiếu lại vầng sáng từ anh cho nên mới hội tụ tất cả luồng sáng
Em không có hơi ấm, nhưng bởi cảm nhiễm nhiệt độ từ anh khiến em gạt bỏ mọi chướng ngại, người đầy sức mạnh.
Anh mới là khiên giáp của em
Em bằng lòng vì anh, sớm tối cũng không ngừng.
Anh à, gặp nhau ở Hàng Châu nhé.
--------------------------
Cre: 唯愿
Vtrans: MINH @ HANBAMBI VN.
Vui lòng không sao chép bản dịch
Comentarios