top of page
  • Writer's pictureHANBAMBI VIETNAM

[FULL TRANS] "NƯỚC VIỆT QUẤT CỦA LỘC HÀM"

Câu chuyện của một cô gái đã gặp gỡ Lộc Hàm khoảng thời gian anh làm thêm ở cửa hàng tiện lợi tại Hàn Quốc


•••••••••••••


Bài đăng này chủ yếu là những câu chuyện về Lộc Hàm năm 19 tuổi làm thêm tại cửa hàng tiện lợi ở Hàn Quốc.

Khi đó tôi là học sinh cấp 3, bây giờ tôi đã đi làm rồi.


Câu chuyện bắt đầu từ năm 2009, khi đó tôi đang học cấp 3, bởi vì nhà tôi gần trường nên thường đi bộ đi học. Trên đường đi học tôi phải đi qua 1 cửa hàng tiện lợi gs52, một ngày nhân viên thu ngân ở đó đổi thành 1 cậu trai trẻ tuổi. Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi là dường như anh ấy mới đến nên khá lạ lẫm, ánh mắt dáo dác nhìn khắp nơi, dường như anh ấy không phù hợp với vị trí thu ngân này lắm.

Tôi chọn 1 chai nước ép việt quất. Nhìn thấy có khách đến, anh ấy vội vàng choàng vào bộ đồng phục, mỉm cười với tôi. Khi đó tôi chỉ thấy: “Ôi, cậu ấy có đôi mắt thật đẹp, thật trong sáng, mỉm cười thật thân thiện, nhìn đã biết là người tốt rồi.”

Nhiều năm trôi qua, nghĩ lại khoảnh khắc đó tôi vẫn cảm thấy không chân thực. Nói thế nào nhỉ, giống như cơn gió mát thổi qua. Đúng vậy, Lộc Hàm đem lại cho tôi cảm giác như làn gió mát.

Rõ ràng, anh ấy không hề thành thạo, nghiên cứu chai nước 1 lúc mới ngẩng đầu cười nói giá tiền với tôi. Anh ấy nói tiếng Hàn chưa rõ lắm, không giống như người Hàn. Nhưng khi đó tôi chỉ là 1 học sinh cấp 3 ngại ngùng, tôi cầm chai nước chạy mất luôn. Tôi về nhà còn khoe với mẹ rằng mình gặp được một cậu trai siêu đáng yêu siêu đẹp trai. Ngày hôm sau, tôi vẫn miên man suy nghĩ cậu trai đó là ai, hôm nay cậu ấy có đến nữa không nhỉ?

Hôm đó sau khi tan học tôi không trực nhật mà chạy đến cửa hàng tiện lợi luôn, anh ấy vẫn ở đó đang sắp xếp đồ uống. Lần này anh ấy đã mặc đồng phục, đang ngâm nga lời hát, so với hôm qua thì anh ấy thoải mái hơi rất nhiều rồi, tôi nghe thấy anh ấy đang hát bài hát tiếng Trung.

Tôi kích động vô cùng, cầm chai nước hỏi anh ấy: “Xin chào, bạn có phải là người Trung không?”. Anh ấy ngơ ngác gật đầu, sau đó kích động hỏi: “Bạn cũng là người Trung sao?”, sau khi nhận được lời khẳng định của tôi, anh ấy vui vẻ gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh.

Tôi với anh ấy đều ngại ngùng, nói vài câu là không biết nói gì nữa. Tôi ra về, anh ấy còn nói “Ngày mai gặp lại nhé!”

Ngày mai gặp, ngày mai gặp. Chỉ vài chữ đơn giản lại như có ma lực khiến tôi vui vẻ đến mức thao thức không ngủ được.

Anh ấy thật sự quá đáng yêu luôn!!

Dường như chúng tôi cứ vậy mà quen nhau. Tôi biết anh ấy tên Lộc Hàm, đến từ Bắc Kinh, đang học ngôn ngữ và thích đá bóng. Anh ấy biết tôi tên là Lạc Lạc, cùng gia đình đến Hàn Quốc. Anh ấy lớn hơn tôi 1 tuổi nên tôi gọi anh ấy là anh.

Thật ra chúng tôi không được coi là bạn thân thiết, chỉ là quen biết mà thôi. Cho dù tôi rất tò mò về anh ấy thì tôi cũng không dám hỏi, vậy nên chúng tôi cứ mãi chỉ là bạn xã giao.

Khi gặp chuyện buồn ở trường, tôi không muốn nói với bạn học, càng không dám nói với bố mẹ, tôi sẽ nói với Lộc Hàm. Những lúc như vậy, tôi thấy rất may mắn vì cửa hàng tiện lợi vắng người để anh ấy có cơ hội nói vài câu với tôi.

Có thể thấy Lộc Hàm không phải là người giỏi ăn nói, nhiều lúc anh ấy chỉ kiên nhẫn nghe tôi kể hết rồi nói: “Lạc Lạc cố lên nhé!”. Nhưng tôi rất cảm động, cũng rất vui vẻ.

Cuộc nói chuyện của chúng tôi cơ bản luôn là tôi nói, anh ấy nghe, sau đó nghiêm túc gật đầu. Có lúc, tôi cũng sẽ hỏi anh ấy gần đây thế nào? Có bận rộn gì không? Anh ấy nói anh ấy đang học tiếng Hàn, muốn thi vào trường đại học nghệ thuật Seoul.

Lúc đó tôi cũng không bất giờ lắm, người đẹp trai như Lộc Hàm muốn thi vào trường đại học nghệ thuật, muốn học biểu diễn cũng là điều bình thường. Tôi không định tiếp tục hỏi, chỉ nói với anh ấy: “Caca cố lên!”

Khi điền nguyện vọng, giáo viên và bố mẹ tôi đều hỏi tôi đã nghĩ kĩ mình muốn làm gì chưa? Đúng nhỉ, tôi muốn làm gì?

Hôm đó khi đến cửa hàng tiện lợi, tôi thăm dò hỏi Lộc Hàm sau này anh ấy muốn làm gì. Anh ấy không chần chừ trả lời: “Ca sĩ, tôi muốn làm ca sĩ.”. Hóa ra anh ấy muốn debut, lúc đó tôi cảm thấy buồn bã. Nếu trở thành ca sĩ, anh ấy và tôi sau này sẽ ngày càng xa cách rồi, ngày đó sẽ sớm thôi.

Thật ra, tôi biết nếu một người Trung muốn tạo dựng sự nghiệp trong giới giải trí Hàn là không hề dễ dàng chút nào, nhưng khi nhìn vào ánh mắt sáng lấp lánh của Lộc Hàm, tôi chợt cảm thấy: Anh ấy nhất định làm được.

Tất cả đã được chứng minh, anh ấy thật sự đã làm được. Sau này xem phỏng vấn của Lộc Hàm, tôi mới biết anh ấy năm 2008 đã được SM nhắm trúng, chẳng qua trước khi chính thức vào công ty thì phải học tiếng Hàn, tăng cường khả năng hát. Khi tôi gặp anh ấy, anh ấy đã gần như đạt được giấc mộng ca sĩ của mình rồi nhưng vẫn rất khiêm tốn.

Nghỉ ngơi chút để tôi kể cho mọi người câu chuyện năm 2009.

Đêm trước ngày thi tốt nghiệp, chúng tôi thường viết lời chúc tốt nghiệp. Mọi người mua đủ thứ bút màu để viết lời chúc cho người mình yêu quý. Không biết sao mà tôi rất mong muốn viết cho Lộc Hàm. Khi đó tôi nghĩ không sao, giờ nghĩ lại nếu viết lời chúc tốt nghiệp cho 1 anh trai ở cửa hàng tiện lợi thì buồn cười thật đấy hahaha.

Tôi đặc biệt chọn những tấm thiệp hình con bướm (những bức đẹp nhất hồi đó), ngồi trên bàn nghĩ cả đêm không biết nên viết gì mới phù hợp. Có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng dường như không có gì mà nói cả. Cuối cùng tôi chỉ đơn giản viết vài câu: “Lộc Hàm ca, sau này nhất định phải ngày càng thuận lợi nhé ^^”



Lúc tôi đưa cho Lộc Hàm, tim của tôi đập thình thích, chỉ sợ anh ấy cảm thấy kỳ cục, sợ anh ấy cau mày. Nhưng khi nhận được tấm thiệp, Lộc Hàm há miệng thành chữ “o” luôn, anh ấy nói “Đẹp quá”. Tôi lập tức bày tỏ những điều tôi chuẩn bị sẵn muốn nói với anh ấy, tôi nói tôi sắp tốt nghiệp nên muốn tặng anh ấy lời chúc. Lộc Hàm liên tục gật đầu, anh ấy nói : “Lạc Lạc, tốt nghiệp vui vẻ. Sau này nhất định phải ngày ngày vui vẻ, hôm nay ca tặng em nước việt quất.”

Chai nước việt quất đó tôi vẫn luôn không nỡ uống, cứ giữ mãi đến khi nó hỏng mất luôn.

Đoạn thời gian đó tôi mỗi ngày trở về nhà đều nói với mẹ, Lộc Hàm thật sự rất đẹp trai, thật sự rất đáng yêu, hiện tại nhớ lại không khác fan em gái là bao. Mẹ tôi vốn dĩ thường mua hàng hóa ở cửa tiệm khác, nghe tôi nói thế cũng liền đi đến gs25 mua đồ. Khi trở về nhà mẹ nói với tôi, chàng trai đó rất lễ phép, cũng là một cậu bé lanh lợi nhiệt tình. Bảo tôi phải học hỏi người ta đi. Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác tự hào. Đúng vậy, anh ấy thật tốt, mọi thứ đều tốt.

Một năm Lộc Hàm ở đó, anh ấy vẫn hay bày tỏ nỗi nhớ nhà. Trong một vài cuộc trò chuyện, anh ấy nói với tôi về cuộc sống của anh ấy, anh ấy nói về việc anh ấy càng ngày càng giỏi hơn. Anh ấy muốn được ra mắt. Muốn chứng minh với bố mẹ sự lựa chọn của anh ấy là đúng. Vì vậy, anh ấy phải chịu đựng sự cô đơn để tiếp tục làm việc chăm chỉ. Tuy nhiên, anh ấy rất nhớ Bắc Kinh và gia đình của mình. Tôi đã từng nhìn thấy qua dáng vẻ suy sụp nhất của Lộc Hàm, đó là khi anh ấy nói tết năm nay không thể nào về nước được, anh ấy cúi đầu xuống, trầm giọng nói. Ngay lúc đó, tôi nhận ra anh chỉ hơn tôi một tuổi mà đã phải một mình gồng gánh quá nhiều thứ nơi đất khách quê người. Vì vậy, vào năm 2014 khi tôi biết rằng anh ấy quyết định sẽ quay trở lại Trung Quốc, tôi đã rất, rất hạnh phúc cho anh ấy. Nhưng mà đó là chuyện của sau này, từ từ sẽ kể đến.

Ngày tháng cứ bình yên trôi qua. Tôi bận học và thi cử. Anh vẫn đến cửa hàng tiện lợi đi làm, nhưng hình như anh cũng bận việc khác. Anh không cho tôi biết anh đang làm gì. Một ngày nọ, khi tôi bước vào cửa hàng tiện lợi, anh ấy đang đứng thẩn thờ bên chổ thu ngân, ánh mặt trời chiếu đến góc nghiêng trên gương mặt anh ấy trông rất đẹp.

Tới lúc thanh toán, anh ấy nói: "Anh đãi em nước Việt Quất, anh vừa được nhận vào Đại học Nghệ thuật Seoul!" Anh ấy trông thực sự hạnh phúc, giống như một đứa trẻ. Tôi hỏi đùa liệu anh ấy có còn đi làm thêm không? sẽ vẫn đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh trường đại học làm thêm chứ? Anh ấy nói, vẫn sẽ đi làm thêm, nhưng không biết phải làm gì nữa!

Sau đó, dường như chúng tôi không còn sau đó nữa. Anh ấy đã không quay lại đó lần nào nữa, trả lại vị trí quản lý cho người chủ ban đầu.

Nếu bạn hỏi tôi. Anh ấy biến mất đột ngột như thế, tôi có thương tâm hay không? Nói thật thì lúc đó tôi bận thi tốt nghiệp, không có tâm tình mà suy nghĩ chuyện gì.

Thật sự rất lâu sau mới từ từ hồi tưởng lại khoảng thời gian đó.

Năm 2012, Lộc Hàm ra mắt, anh ấy là thành viên nhóm nhạc nam mới của SM, SM là công ty giải trí lớn nhất Hàn Quốc, khi tôi xem tin tức. Tôi đã rất vui mừng đến nỗi tôi đã vung vẫy điện thoại trước mặt mẹ và nói, xem nè mẹ ơi, đã ứng nghiệm! Mẹ tôi ngạc nhiên nói, đây không phải là cậu bé mà hồi cấp 3 con thích sao? Khi mẹ tôi nói vậy, tôi đã sốc một lúc. Tôi thích anh ấy sao? Lúc đó, có lẽ tôi ngại quá nên đã nói ngay với mẹ rằng không phải thế, không phải là thích, tôi chỉ là xem anh ấy như anh trai tôi thôi!

Bây giờ đã bốn năm trôi qua, đôi khi vẫn thấy có rất nhiều người inbox hỏi tôi rằng, lúc đó có phải không đã thích anh ấy rồi, tôi thì cũng đã không còn vội vàng phủ nhận điều đó nữa. Tôi không biết chỉ là cảm thấy anh ấy lướt qua đời tôi như một cơn gió thoảng, chỉ cảm thấy khi khóc anh ấy rất đẹp trai, chỉ cảm thấy anh ấy mang lại cho tôi một cảm giác tín nhiệm không thể giải thích được. Vậy điều này dựa trên tình yêu của con người đối với những thứ đẹp đẽ, hay là dựa trên tình yêu giữa nam và nữ? Tôi không biết, nhưng trong trường hợp này nó cũng không cần thiết phải lý giải. Thực ra, tôi không hay theo đuổi các ngôi sao cho lắm và sau này tôi cũng không chú ý nhiều đến giới truyền thông âm nhạc. Và vì bận rộn với công việc, học hành và cả chuyện tình cảm riêng tư nên hình ảnh chàng trai có khuôn mặt bầu bĩnh năm ấy dường như đã chôn giấu xuống đáy nội tâm tôi. Trong vài năm qua, tất cả những gì tôi biết là EXO đã trở thành một nhóm nhạc nam nổi tiếng. Chạm đến đỉnh cao sự nổi tiếng, sau đó, sức khỏe của Lộc Hàm trở nên rất kém. Cuối cùng thì quyết định giải ước hợp đồng trở về Trung Quốc. Sau khi trở về Trung Quốc Lộc Hàm đã trở nên vô cùng nổi tiếng, hồng đến phát tím. Mọi mặt nở hoa, danh tiếng phát triển đến trình độ nào? Đó là khi tôi vừa đặt chân đến Trung Quốc đã nhìn thấy tấm áp phích phim của anh ấy, khi tôi bước vào văn phòng, tôi thấy màn hình máy tính của đồng nghiệp ở bàn bên cạnh là hình anh ấy, và khi tôi đi đến khu phố ẩm thực sau khi tan sở, Tôi đã thấy bìa tạp chí của anh ấy trên các sạp báo cửa hàng tạp chí và khi tôi về nhà show truyền hình của anh ấy đang được chiếu trên TV, đó là show Running man. Thật vậy, anh ấy đã trở thành tiểu sinh lưu lượng. Vì vậy, khi tôi nhìn thấy những thứ này, tôi nhớ lại trải nghiệm trong cửa hàng tiện lợi lúc đó, cảm giác có chút không chân thực. Cậu bé từng đứng sắp xếp đồ uống lên kệ ở cửa hàng giá rẻ đó giờ có thể ở một mình đảm đương ở nhiều vị trí khác nhau. Nam sinh năm đó liên tục nói với tôi câu "hẹn gặp lại vào ngày mai" đã mang đến ngọt ngào trong tim tôi rất lâu. Bây giờ anh ấy có hàng chục triệu người hâm mộ và những bức ảnh của anh ấy được trân trọng. Cảm xúc thật lẫn lộn. Nhưng nhìn chung, tôi vẫn hạnh phúc. Bởi vì Lộc Hàm đã từng nói "Ca sĩ, tôi muốn trở thành ca sĩ", sự kiên định của anh ấy đã biến ước mơ trở thành sự thật. Bởi vì sức mạnh Internet đã khiến anh ấy được biết đến nhiều hơn, anh ấy xứng đáng được rất nhiều người yêu thích.


Viết ra những điều này là để lưu lại một kỷ niệm cho chính mình, để các Lufans nhìn thấy những câu chuyện khác nhau của anh ấy. Không có ác ý hay mục đích khác. Tôi hy vọng bạn sẽ luôn thích Lộc Hàm thật nhiều, tôi nghĩ tôi cũng vậy.


_____

Vtran: HY, PDung @HanBambi

Do not take out without our credits!

10 views
bottom of page