Gửi Tiêu Phong, chùm pháo hoa rực rỡ nhất trong lòng tôi. Xem xong tập cuối lòng mình thật trống rỗng. Thực sự đã rất lâu rồi không xuất hiện một nhân vật như Tiêu Phong, tuy rằng mới gặp anh ấy có 1 tháng nhưng lại khiến mình bịn rịn không muốn chia rời. Tiêu Phong là một kẻ sống tạm bợ, lôi thôi nhưng trong lòng mang giấc mộng to lớn. Anh ấy khiêm tốn, nghèo khó nhưng hiền lành và chân thành. Lúc nào nhìn anh ấy cũng có vẻ khờ khạo nhưng lại là người hiểu hết quy luật của cuộc sống. Rất nhiều người nghĩ rằng cần cho Tiêu Phong một khóa học để thay đổi cuộc sống nhưng cuối cùng lại được anh ấy cấp cho một khóa học cách làm người. Anh ấy dùng hào quang của một người bình thường để làm thay đổi tính cách, thậm chí cả số phận của những người xung quanh. Ánh sáng ôn nhu, nhẹ nhàng trong mắt anh ấy chiếu tỏa ra, nó khiến mọi người tình nguyện lắng nghe anh ấy, tin tưởng vào anh ấy, bị anh ấy làm lay động. Hơi ấm của tình người cứ như vậy mà lan tỏa. Tiêu Phong vừa đem đến cảm giác hoàn mỹ, như là sinh ra trên trời nhưng lại dám tìm kiếm những giá trị của bản thân, phá vỡ xiềng xích. Nhưng anh ấy cũng không hoàn mỹ, rất thực tế, giống như dang tay ra có thể chạm tới được. Mình vô cùng tiếc nuối cho 11 năm thanh xuân của Tiêu Phong. Sau khi rời khỏi bộ phim, nhìn lại 11 năm Tiêu Phong biến mất đã vô hình chung khiến anh ấy thành ánh trăng bạc trong lòng người xem. Không biết biên kịch có ý này không nhưng đây thực sự là cảm xúc của mình. Mất mát này chính là sự đối lập giữa thiện và ác, nó càng làm ta quý trọng sự lương thiện của Tiêu Phong. Làm cho ta nhận ra, thế gian luôn có những điều tốt đẹp đáng được bảo vệ. Và thật may mắn, chúng ta vẫn tình nguyện bảo vệ nó. Cuối cùng nói một chút về diễn viên Lộc Hàm, phải thừa nhận rằng mình vô cùng, vô cùng áy náy. Mặc dù mình đã theo dõi anh ấy từ lâu rồi, cũng rất thương anh ấy nhưng mình thực sự chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng vào câu nói "cải thiện diễn xuất" của anh ấy. Mình luôn cho rằng năng lực của mỗi người có giới hạn và nhận định của mình bị tác động không nhỏ từ thành kiến của công chúng. Quay đầu nhìn lại trong lòng thầm hoảng hốt, thành kiến thật đáng sợ, thậm chí nó có thể cắm rễ trong lòng một người yêu thích anh ấy như mình... Nhưng mà anh ấy đã làm được, vì vậy mình cảm thấy thế giới trong mắt mình dường như đã có sự khác biệt. Loại cảm xúc này thật phức tạp, nó khiến mình một lần nữa tin rằng những điều mình tin tưởng tuyệt đối không sai cũng có lúc sai. Đồng thời nó cũng giúp mình nhận ra những cố gắng bé nhỏ của mình để vượt ra khỏi vùng an toàn không hề uổng phí. Con đường đó có thể rất dài, rất gian khổ, rất cô đơn và đầy hoài nghi nhưng nếu thành công thì có đáng gì?
Cảm ơn Tiêu Phong, cảm ơn Lộc Hàm, cảm ơn Vượt Qua Hỏa Tuyến. Kết thúc rất hoàn mỹ.
Cre: http://t.cn/A6UnPZOH Vtrans: 水墨 @HanBambi
Comments