"Tôi và Lộc Hàm học cùng trường, anh ấy học cấp ba còn tôi học cấp hai. Trong trí nhớ của tôi, anh ấy đã tham gia 2-3 cuộc thi hát, cụ thể hát gì tôi cũng quên rồi. Tôi chỉ nhớ rằng anh ấy rất đẹp trai, hát hay và tên cũng hay nữa, nên tôi bắt đầu dõi theo anh ấy.
Khi đó tôi còn nhỏ và tự ti. Các bạn nữ khác thường đến dựa vào tấm kính cửa sau lớp học để ngắm nhìn anh ấy, tôi lại rụt rè không dám đi, tôi chỉ lén nhìn qua khóe mắt khi tình cờ gặp anh ấy trên khuôn viên trường. Tôi nghĩ đến việc viết thư cho anh ấy, nhưng chữ của tôi quá xấu nên tôi đã cố gắng hết sức để luyện thư pháp, tham khảo nhiều bạn chữ đẹp trong lớp. Tôi luyện chữ xong thì anh ấy lại rời đi mất rồi nên kế hoạch viết thư của tôi cũng không thực hiện được nữa.
Tôi không có video hồi đó vì nội quy trường không cho phép mang điện thoại, gia đình tôi cũng nghiêm khắc nên không thể bí mật mang theo. Nhưng tôi nhớ trước đây trên Tieba của trường có một số ảnh và video của anh ấy, không biết bây giờ có còn không.
Khi đó Internet chưa phát triển lắm, sau khi anh ấy rời đi, nơi duy nhất có thể theo dõi anh ấy là Cyworld và Tieba. Tôi sống trong khuôn viên trường, bình thường không thể lên mạng, chỉ cuối tuần về nhà mới có thể dùng máy tính một lúc và tìm hiểu tình hình hiện tại của anh ấy. Giống như những gì đã được nói trên 5Ha: Anh ấy đã trở thành 1 huyền thoại của trường khi anh ấy rời đi.
Năm 2012 anh ấy debut. Lúc đó, cảm xúc của tôi bùng nổ, tôi thậm chí đã uống rất nhiều rượu và khóc lóc vì điều đó. Hôm nay, tôi tìm lại Weibo của mình và chụp một số hình ảnh đăng lên đây. Năm 2013 có thể nói là năm có sự thay đổi lớn nhất trong tâm lý của tôi. Như mọi người nói, từ một đàn anh thầm mến trở thành một ngôi sao, tôi dần chấp nhận sự thật này. Tháng 10 năm 2013, tôi tham dự SMTOWN concert, tôi mua vé vào khu đầu tiên của sân khấu với một số tiền lớn, tôi đem theo một máy ảnh độ nét cao chỉ để nhìn cận cảnh anh ấy. Anh ấy ở trên sân khấu và tôi ở ngoài sân khấu. Nhưng thời gian đã thay đổi, địa điểm đã thay đổi, và thân phận cũng đã thay đổi. Tôi không biết anh ấy đã phải trải qua bao nhiêu đau đớn và căng thẳng, cũng như anh ấy không biết tôi đã dõi theo anh ấy suốt nhiều năm.
Mấy ngày nay khi lướt mạng, tôi nhìn thấy bài đăng “Thích Lộc Hàm được bao lâu rồi?”, mở điện thoại xem, tôi giật mình: Trời ạ, đã 15 năm rồi. Thời gian sao trôi nhanh quá, anh ấy ngày càng trưởng thành và tôi cũng vậy. Tôi không điên cuồng theo đuổi thần tượng, tôi cũng có cuộc sống riêng, sự nghiệp và tình cảm riêng. Tôi chỉ nghe các bài hát của anh ấy, xem các bộ phim và chương trình tạp kỹ của anh ấy khi rảnh rỗi. Tôi chỉ là một người bình thường, điểm khác biệt duy nhất là tôi có cùng ký ức trong khuôn viên trường với anh ấy. Ví dụ, giáo viên chủ nhiệm của anh ấy trở thành giáo viên chủ nhiệm cấp 3 của tôi. Giáo viên đội bóng đá của anh ấy là giáo viên đội trượt patin của tôi, và tôi đã từng đến trường cấp 2 của anh ấy để tham gia cuộc thi,...
Đây không phải là tiểu thuyết được chuyển thành hiện thực, và tôi cũng không phải là một người cứ giữ mãi tình cảm như mọi người vẫn nói, nhưng anh ấy xứng đáng để chúng ta yêu thích. Đối với tôi, anh ấy giống như một ngôi sao, tôi không thể chạm tới anh ấy, nhưng tôi có thể ngước lên và nhìn thấy anh ấy, sau đó cúi đầu tiếp tục cuộc sống của mình."
Cre: ChewChew
Vtrans: PDung
Comments