top of page
  • Writer's pictureHANBAMBI VIETNAM

L'OFFICIEL HOMMES with LuHan 10/2016

Updated: Feb 28, 2021



"Đồng hồ là nhất"


1. Bình thường trong lúc tạo hình, yếu tố nào sẽ ảnh hưởng đến nhận định của bạn?

- LH: Sở thích của bản thân.


2. Cậu cảm thấy phụ kiện quan trọng nhất với đàn ông là gì?

- LH: Phụ kiện quan trọng nhất đương nhiên là đồng hồ đeo tay rồi.


3. Bạn thích phong cách thời trang nào nhất? (về quần áo)

- LH: Gần đây tôi thích phong cách đường phố Âu Mỹ.


4. Thích đi loại giày nào nhất?

- LH: Giày lười, vừa tiện lợi lại thoải mái.


5. Sẽ dùng cùng một phụ kiện phối với những tạo hình khác nhau chứ? VD?

- LH: Có chứ, sẽ phối đồng hồ với những trang phục khác nhau.



✤ Lời dẫn: Một học giả về âm vận cổ đại trong cuốn “Tuyển tập về âm vận” đã giải thích từ “Hàm” như sau: “Hàm” mang ý nghĩa trời sắp sáng. Lộc Hàm đúng như cái tên của chính mình, là một sự tồn tại giống như bầu trời khi hửng sáng, tự nhiên mà vậy. Trên người cậu ấy mang theo ánh sáng mới sinh ra, trong một ngày khi ánh sáng và bóng tối giao thoa nhau, cậu ấy chìm vào giấc ngủ rồi lại bừng tỉnh. Con đường trước mặt vẫn còn rất dài, rất dài. Cậu ấy đang từng chứt từng chút một hiểu được những đạo lý trong đó, cũng dần dần tiếp nhận. Bản thân mình chính là “người được lựa chọn”, trước không cần bận tâm đến ý nghĩa trong đó, chỉ cần chiến thằng trong mỗi trận đấu trước mặt mình là được, điều này mới quan trọng.


✤ “Hai năm nay tiết tấu có chút nhanh, nhanh đến mức tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, cứ như vậy mà qua đi.... Có đôi khi đột nhiên nhìn thấy một video mới nghĩ ra, à, hóa ra mình cũng tham gia cả chương trình này! Nơi này mình đã từng đi qua rồi!”


Ngay lúc này, người được ca tụng là “Nam diễn viên, ca sĩ thần tượng nổi tiếng” – Lộc Hàm, đang ngồi trên chiếc ghế sô pha làm bằng da trong phòng hóa trang, vân vê ngón tay, khuôn mặt mang vẻ kinh ngạc nói về những công việc thường ngày trong cuộc sống mà khiến người ta phải ngơ ngác.


✤ “Đặc biệt là khi diễn ra concert, nó là một vòng tuần hoàn lớn. Bắc Kinh, Quảng Châu, Thượng Hải, trong thời gian đó còn quay phim, tham gia các lễ trao giải...vv... Tuy nhiên tính chất công việc đều giống nhau, đến cả thứ tự các bước cũng y hệt nhau! Ngoài trang phục khác nhau ra thì cái gì cũng giống nhau hết, đến cuối cùng đến bản thân tôi cũng loạn hết cả lên! Hồi trước ở Quảng Châu không phải cũng như thế này sao, thế sao mình còn đi Thượng Hải làm gì nhỉ....”


Cậu ấy nói đến hưng trí bừng bừng, tốc độ nói cũng không tự chủ được mà tăng nhanh, khiến người ta hoa mắt chóng mặt, giống như một đoàn tàu đang dùng tốc độ âm thanh mà phóng qua vù vù. Cơn gió đi qua thổi bay làn tóc.


✤ Trên mạng đang lan truyền một tư thế ngồi hoàn toàn tự tại thoải mái mà người ta gọi là “Nằm ườn kiểu Bắc Kinh”, Lộc Hàm không ngồi như vậy, tuy nhiên dáng ngồi cong người xuống, hai tay đặt lên đùi, tay đưa qua đưa lại, kết hợp với âm điệu Bắc Kinh nhàn tản lại khiến Lộc Hàm hoàn toàn lộ ra đặc trưng nhàn nhã tự tại của một cậu trai Bắc Kinh. Khi nói chuyện, cậu ấy có đôi khi dùng tay sờ cằm sờ tóc, tóc mái xõa tung bị vò rối xong cũng không thể trở về hình dáng ban đầu nữa, cậu ấy cứ để chúng nằm yên như vậy.


So sánh với hai năm trước khi mới về nước phát triển với dáng vẻ khẩn trương, kiệm lời, thì giờ Lộc Hàm đã trở nên dễ nói chuyện và thoải mái hơn nhiều. Sự lễ độ và khiêm tốn vốn có vẫn được bảo trì, chỉ là thêm vài phần thẳng thắn, thoải mái.


✤ Khi trò chuyện, cậu ấy hoàn toàn không hề có sự phòng bị hay cố tình chần chừ đắn đo, cứ chân thành, thật thà mà đem những gì có thể nói toàn bộ đều nói ra như vậy. Nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe từng câu hỏi, rất ít khi nói ra những từ mang nghĩa phủ định, trên mặt thường mang theo nụ cười. Chỉ khi nói đến công việc khiến cậu ấy choáng váng đầu óc, tầm mắt mới hơi rũ xuống, có chút lười biếng giống như chưa tỉnh ngủ, tuy nhiên ngay một giây sau lại lập tức ngẩng đầu lên, dùng một câu nói đùa làm bản thân mình trở về trạng thái đầy sức sống.


✤ Cậu ấy nói đến bộ phim truyền hình “Trạch thiên ký” đang được quay, quay từ mùa hè đến mùa thu, đến bây giờ vẫn còn đang quay. Trang phục cổ trang vì để khiến người mặc trông rắn rỏi, cao ráo nên mỗi ngày ít nhất từ trong ra ngoài phải mặc 4 lớp. Trước đây mỗi sáng tỉnh dậy, có một khoảng thời gian khuôn mặt có hơi sưng, “tuy nhiên giờ không cần phải lo lắng nữa rồi....” Vì sao? “Mới sáng ra mặc trang phục diễn vào quay xong một cảnh là hết cả sưng, vì từ trong ra ngoài quần áo toàn bộ đều ướt sũng... Vô cùng nóng!”, Lộc Hàm vừa nói xong từ “ướt sũng” , bản thân không kìm được mà bị sự “nhanh trí” của mình chọc cho cười đến vui vẻ, tâm trạng hân hoan trong phút chốc tràn lên cả chân mày.


✤ Có lẽ có thể mượn tên của cậu ấy để lý giải những điều đã xảy ra trong suốt hai năm qua. Cậu ấy giống như một chú nai, ban đầu không hề chần chừ mà từng bước từng bước khám phá khu rừng được bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, quy tắc trò chơi không hề hiểu rõ, cũng chẳng có chút sợ hãi. Sau đó trời dần sáng, sự mê man dần tan biến, cậu ấy lần lượt gặp gỡ từng người từng người bạn đồng hành cởi mở, thoải mái, khiến cậu ấy từng chút từng chút mở rộng cánh cửa lòng mình, rồi chạy nhảy rồi tự tại, cuối cùng không cần phải ngại ngùng mà được làm chính mình.


✤ Trong một năm nay rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì mới có thể khiến bạn có sự thay đổi lớn đến như vậy?


Lộc Hàm trong bất cứ trường hợp nào, khi đối diện với những câu hỏi tương tự như vậy, câu trả lời đều chỉ có một: “Bởi vì Running Brothers”


Mùa thu năm ngoái, Chùa Bạch Mã – Lạc Dương – Hà Nam, Lộc Hàm mặc một thân áo đỏ, xuất hiện với tạo hình “hoa đồng thược dược”, chạy từng bước nhỏ về với đội hình. Đây là lần đầu tiên cậu ấy xuất hiện trong chương trình thực tế “Running Brothers”. Sau đó không tốn đến mấy tuần, từ một cậu thiếu niên chỉ biết đứng một bên cười haha, không hề biết tiếp lời như thế nào đã trở thành một “chú nai ngốc’ đáng yêu lại thành thật, sau đó thuộc tính “học bá” hoàn toàn được bộc lộ ra, thông minh lại nhanh trí. Sự thẳng thắn và hài hước cùng song hành tồn tại, nghĩ gì liền nói ra luôn, nói xong liền cười hihi, đắc ý nhìn mọi người xung quanh. Fan và người ngoài đều nói rằng, Lộc Hàm hoàn toàn không cần đến “cái mác thần tượng” nữa rồi, cứ như vậy mà vứt bụp xuống đất.


“Là Running Brothers đã khiến tôi....” Khi nói, cậu ấy không biết dùng ngay một từ gì thích hợp để biểu đạt, thế nhưng không sao cả, có thể nói lại từ đầu “Qủa thật là vì chương trình này, tôi lại nhìn thấy mọi người đã thoải mái bộc lộ bản thân như thế nào nên liền dần dần thả lỏng chính mình.”


Thành thật như cậu ấy, nói thế nào làm thế ấy, làm như thế nào liền nói như thế ấy.


Trong lời nói mang theo ý niệm “hiếu thắng” và “muốn thắng”, thật ra vẫn luôn tồn tại trong tính cách cậu ấy. “Đúng vậy, lúc nào cũng tồn tại, chỉ là trước đây tôi không muốn biểu đạt ra, nói quá nhiều lại lo rằng người khác sẽ hiểu nhầm”


Trước đây muốn thắng, không nói ra, hiện giờ muốn thắng, liền nói ra, nhưng cũng sẽ không đến mức liều mình đến chẳng để tâm thứ gì. “Một mặt vừa muốn thắng, một mặt lại nghĩ rằng, “chiến thắng”, chuyện này rốt cuộc mang ý nghĩa gì?”



✤ Đến năm nay, lại có một chương trình khác mang tên “Back to school” sắp xếp Lộc Hàm đến bên Đại Trương Vỹ, ngoài việc “mở khóa” sự hài hước hoàn toàn bẩm sinh ra còn một lần nữa khiến người ta nhìn thấy sự ham học hỏi, tự giác của cậu ấy.


Ngày đầu tiên khi làm bài “kiểm tra đầu vào”, cậu ấy đạt được vị trí thứ nhất, trên sân cỏ, cậu ấy cũng giành được chiến thắng. Tóm lại ở trong hay ngoài lớp học, từng chuyện nhỏ nhất cậu ấy hầu như đều yêu cầu bản thân mình phải làm thật tốt, mỗi khi được khen ngợi, trên mặt cậu ấy sẽ xuất hiện vẻ “đắc ý”, “đương nhiên là mình rồi”, sự tự tin càng khiến cậu ấy trở nên có sức hút.


✤ Phương thức Lộc Hàm giành chiến thắng đa số đều khá nhẹ nhàng, đơn giản.


Trong tiết học Vật lý, thầy giáo để cậu ấy và Đại Trương Vĩ mỗi người ngậm vào trong miệng một miếng kim loại dùng để do dòng điện, một đầu còn lại nối với đồng hồ, thử xem “điện năng” của ai cao hơn, ban đầu hai người họ ngang nhau, sau đó Lộc Hàm đột nhiên phát hiện ra lay động chiếc đồng hồ sẽ có thể làm ảnh hưởng đến sự chuyển động của chiếc kim, vậy nên liền dứt khoát đem chiếc đồng hồ đặt theo phương nằm ngang, chiến thắng tuyệt đối, khiến Đại Trương Vĩ ngạc nhiên cực độ, tặng cho chàng trai đến từ Hải Điến – Bắc Kinh này biệt danh “Lộc bất ki” (không chịu sự giới hạn, ràng buộc).


“Đúng vậy, bất giác liền.... chiến thắng” Lộc Hàm nói, có đôi khi cũng muốn biếng nhác, thế nhưng khi bắt đầu làm một chuyện gì đó, liền không thể buông thả bản thân được. Vì sao? Cậu ấy cũng không thể trả lời nổi.


✤ Một khi đã quyết định phải làm một việc gì đó, liền không có lí do gì mà không làm cho tốt – đây chính là “đạo lý” của Lộc Hàm.


Hai tháng trước nhận vai trong bộ phim truyền hình “Trạch thiên ký”, cậu ấy hầu như từ chối mọi công việc khác, chuyên tâm tập trung vào quay phim. Đây chính là bộ phim truyền hình đầu tiên kể từ khi cậu ấy bước chân vào nghề, cậu ấy không muốn “chắp vá”, “ít nhất phải đạt tiêu chuẩn”.


Bạn có phải thực tâm làm một việc gì đó không, thật ra tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, không thể giấu diếm được, nhất là bản thân mình. “Những năm đầu thời Thái Thủy, có thiên thạch bay đến từ vũ trụ, phân tán lạc trong nhân gian, trong đó thiên thạch rơi xuống đông thổ đại lục, trên mặt được điêu khắc hình thù kỳ dị, con người vì quan sát hình vẽ này mà ngộ đạo, sau đó lập nên quốc giáo. Hàng nghìn năm sau, chàng thiếu niên 14 tuổi mồ côi cha mẹ - Trần Trường Sinh, vì chữa bệnh thay đổi vận mệnh mà rời khỏi sư phụ của mình, đem theo một tờ hôn ước đến kinh đô, từ đó bắt đầu hành trình thay đổi vận mệnh bản thân của kẻ cường giả. Đến kinh đô, mới phát hiện ra bản thân mình chỉ là một quân cờ yếu nhất trong ván cờ, thế nhưng lại chính là một con cờ cam nguyện tử vong đầu tiên trong ván cờ, vậy nhưng vẫn nhảy ra ngoài bàn cờ đấu tranh với trời đất....” - Đây chính là lời giới thiệu của tác phẩm “Trạch thiên ký”.


“Ban đầu bọn họ đều nói tôi chính là Trần Trường Sinh, sau khi diễn xong tôi mới cảm thấy điều này chẳng có chút liên hệ gì với bản thân”. Lộc Hàm nói chuyện rất gọn gàng, dứt khoát, bọn họ đều nói cậu ấy “có khuôn mặt của Trần Trường Sinh”, cậu ấy “không hiểu cho lắm”, cậu ấy biết rõ rằng Trần Trường Sinh là Trần Trường Sinh, cậu ấy là chính mình. Trần Trường Sinh trầm ổn mà thần bí, bình tĩnh mà mưu trí. Lộc Hàm nói rằng, hai tháng ở Hoành Điếm “mỗi ngày đều có cảm giác như có một người khác đang ở trên người tôi nói chuyện, làm việc”.


✤ Làm thế nào để diễn được vẻ trầm ổn?


“Trầm ổn chính là không nói năng gì là được”. Đương nhiên đây chỉ là nói đùa mà thôi. Cậu ấy nói xong liền xua xua tay, cũng không dùng nhiều lời nói về phương pháp hay bí mật khi diễn xuất, chỉ nói rằng đạo diễn luôn ở bên cạnh giúp đỡ, cậu ấy một giây cũng không ngừng nghỉ việc lĩnh ngộ và luyện tập. “Lời thoại động một chút là dài đến cả nửa trang giấy, còn đều là giọng điệu và tiết tấu mà người cổ đại dùng khi nói chuyện”.

“Sau hai ngày quay phim, tôi phát hiện ra đem lời thoại của tất cả những bộ phim tôi đã từng quay gộp lại cũng không nhiều bằng”. Cậu ấy cẩn trọng học thuộc từng chữ một, mỗi ngày trước khi quay phim buổi tối trước đó đều phải đọc lại một lần, đến trường quay lại đọc lại lần nữa. “Kĩ năng học thuộc lời thoại của tôi đã được dày công tôi luyện!” Cậu ấy kiêu ngạo ngẩng cao đầu mà nói.


✤ Vai diễn này chung quy lại cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cậu ấy ngoài đời thực, mỗi ngày từ một Trần Trường Sinh đầy phóng khoáng, tẩy trang xong lại trở về với chính mình, hầu như không cần quá tốn sức để “thoát khỏi vai diễn”. “Trí tưởng tượng của tôi khá tốt, thoát khỏi vai diễn cũng nhanh, bọn họ đều nói trong đời thực tôi có rất nhiều nhân cách, là dạng người đa nhân cách.” Cậu ấy lại lộ ra vẻ tự tin trời sinh.


Phim truyền hình và điện ảnh khi quay phim không giống nhau, rất nhiều cảnh đều được phân ra rất nhỏ, có khi một ngày ở cùng một khung cảnh đấy phải quay rất nhiều cảnh phim khác nhau. Ngày đầu tiên khi bắt đầu gia nhập đoàn làm phim, mấy cảnh quay đầu Lộc Hàm đã gặp khó khăn. Chúng có cách biệt về tuổi tác nhân vật, sự biến đổi về tính cách, cảm xúc không hề nhỏ, trong nhất thời cậu ấy không thể phân biệt nổi.


“Mới đầu Trần Trường Sinh là một cậu thiếu niên ngây ngô, xuống núi rồi cái gì cũng không hiểu, sau đó trải qua nhiều lần thập tử nhất sinh liền trở nên vô cùng trầm ổn”. Vài câu đơn giản giới thiệu nhân vật lại cần Lộc Hàm bỏ ra rất nhiều công sức, trong quá trình quay phim lại dường như không ngừng “nhảy cảnh”, “vậy nên nhất định phải vô cùng chú ý cảnh này là tập bao nhiêu, cảm xúc như thế nào, cảnh kia là tập bao nhiêu, tình cảm ra sao, đều phải nắm rõ, nếu không đợi đến khi biên tập cắt ghép xong, nhân vật này sẽ không có sự trưởng thành hoặc bị loạn”.


✤ Vậy nên, đa nhân cách cũng phần nào giúp sức cho bạn trong việc quay phim đúng không?


“Hoàn toàn có thể, tuy nhiên điều duy nhất mà tôi lo lắng là sợ không nhận nổi vai diễn nào nữa mất, cho dù tránh nắng thế nào cũng càng ngày càng đen đi, chúng tôi ai cũng đều đen sì cả rồi....”


Cậu ấy còn gặp phải cảnh khóc, “Tôi đều là nhìn bạn diễn, cảm nhận thực tế, nếu không cảm thấy gì thì tôi không khóc nổi”. Cậu ấy hi vọng rằng có thể không cần bất cứ sự trợ giúp nào từ bên ngoài mà dùng chính trái tim của chính mình để cảm nhận và phản ánh, sau đó thậm chí có thể làm được đến mức lời vừa nói xong liền có thể rơi nước mắt ngay.


Cậu ấy kể xong chi tiết trong cảnh khóc này dường như lại nghĩ ra điều gì, “Ai, cái này có thể nói ra được không? Có tính là đang tiết lộ cơ mật không thế.....” Sắc mặt từ vẻ khoe khoang, tự hào liền đột nhiên trở thành ngơ ngẩn đến buồn cười.


✤ “Trạch thiên ký” dự kiến mùa thu đóng máy, sau đó Lộc Hàm sẽ tập trung toàn bộ sức lực vào việc chế tác album mới. Thật ra đã sớm chuẩn bị từ trước, trước khi phỏng vấn, cậu ấy còn đang cùng đồng nghiệp thảo luận về phong cách hình ảnh của album mới, từ xa nhìn lại, ipad hiện ra từng bức hình, xem mãi cũng không hết.


✤ Một điều có thể chắc chắn chính là, album mới vẫn tiếp tục đi theo phong cách của album trước, “Còn rất nhiều thứ mà tôi chưa làm được, vô cùng nhiều.”


Cậu ấy muốn tìm ra một phương thức hoàn mỹ hơn để kết hợp giữa bài hát tiếng Trung và phong cách Âu Mĩ, khiến người nghe cảm thấy càng thoải mái, càng nhập tâm hơn.


“Với phong cách này, dùng tiếng Trung để hát có hơi khó, vì tiếng Trung có bốn thanh, dùng tiếng Anh hay tiếng Hàn hát có đôi khi không cần để tâm đến thanh điệu, do đó có thể thay đổi phát âm thoải mái, tuy nhiên nếu cứ dùng theo phong cách Âu Mĩ để hát một bài hát tiếng Trung thì có thể hát không rõ lời hoặc giống như ngôn ngữ địa phương, do đó đây là điểm khó nhất”. Phương pháp trung hòa, Lộc Hàm vẫn đang tìm kiếm.


“Tiếng Trung quả thật có thể diễn đạt cảm xúc một cách phong phú, tuy nhiên nếu dùng âm nhạc và bài hát để biểu đạt thì phù hợp nhất chỉ có trữ tình. Phong cách hiện đang thịnh hành trên thế giới, kết hợp với tiếng Trung, có hơi khó làm.”


✤ Vì sao không chọn một phương pháp đơn giản hơn chút, hát những bài trữ tình hoặc đi theo phong cách tự sự?


“Tạm thời tôi không muốn làm, vì có quá nhiều rồi. Trong nước về cơ bản đa phần đều là trữ tình, rất ít người làm loại âm nhạc có tiết tấu nhanh, làm tốt, về cơ bản đều không có. Những người nghe nhạc trong nước, nếu muốn lựa chọn phong cách ấy, có lẽ sẽ trực tiếp nghe các ca khúc nước ngoài luôn. Tôi muốn thử thách chính mình, xem xem có thể làm ra loại âm nhạc có tiết tấu nhanh của chính chúng ta không”.


✤ Khi nói về âm nhạc, trên mặt Lộc Hàm lộ ra thần thái nghiêm túc, đôi mắt hiện lên ánh sáng chân thật đáng tin, những cụm từ thường hay treo bên miệng khi nói chuyện thường ngày như “cái này”, “cái kia” hoàn toàn biến mẩt. Bạn sẽ cảm nhận được một cách rõ ràng, một người khi trung thành với việc mà mình yêu thích, sẽ kiên định như thế nào.


Đây là ước mơ của cậu ấy từ khi mới mười mấy tuổi, muốn trở thành ca sỹ, muốn đến công ty ở đất nước kia, “nhất định phải đi”. Ban đầu, cậu ấy và hàng vạn người bằng tuổi khác đều giống nhau, yêu thích nhóm nhạc H.O.T, “muốn trở thành ca sỹ vừa có thể hát vừa có thể nhảy như bọn họ, tuy nhiên trong nước quả thật không có những công ty như vậy, cũng không có nơi nào có thể đi tập luyện. Công ty tốt nhất mà tôi biết chính là nơi đó, vậy nên vô cùng muốn đi. Thế nhưng lúc ấy ai cũng nói muốn vào công ty ấy vô cùng khó, gần như là chuyện không tưởng”.


Sau đó cậu ấy thực sự đã làm được.


“Đúng vậy, là do kiên trì, cũng không còn nguyên nhân nào khác.”

✤ Chúng tôi thử thảo luận quãng đường đã đi qua, tất cả những gì đã xảy ra với Lộc Hàm, có nguyên nhân tất yếu nào được ẩn giấu sâu bên trong không, đáp án mà cậu ấy buột miệng nói ra, chỉ có một từ, nói xong một lần liền dừng lại vài phút, rồi lại nói lần thứ hai.


“Mệnh. Mệnh”:


Ánh mắt cậu ấy nhìn xuống dưới đất, im lặng một lát rồi lại nói tiếp:


“Tôi cũng không biết nữa, không biết phải diễn tả như thế nào con đường mình đã đi. Đương nhiên bạn nói cũng đúng, phải nỗ lực cố gắng. Nhưng quả thật đây là vận mệnh, có người cho dù có nỗ lực đến mấy cũng không có cách nào khác.... còn có sự may mắn, may mắn cũng chiếm phần lớn. Nỗ lực là điều kiện tiên quyết, bản thân càng cố gắng mới có thể nhận được cơ hội tốt hoặc sự may mắn.”


✤ Đầu năm nay, concert của riêng cậu ấy sau khi về nước đã được tổ chức như mong đợi, được nhiều người bạn trong ngành ủng hộ, các fan của cậu ấy lại càng cổ vũ nhiệt liệt, tin tức đưa về đều nói là “kinh động đến cả Đại Lục, Hồng Kông, Ma Cao, Đà Loan, cả một nửa giới giải trí”.


Ngày diễn ra concert đầu tiên, Lộc Hàm vì quá lo lắng nên đột nhiên bị viêm ruột, “đau bụng đến mức thần hồn hỗn loạn”, không ăn không uống, cứ thế mà lên sân khấu.


“Lúc ấy khi đứng trên sân khấu, cái gì cũng không thấy. Chỉ nghĩ đến việc có thể thành công được hay không, nghe thấy hàng chục nghìn người cùng gọi tên mình có tác dụng vô cùng lớn, khiến tôi đỡ lo lắng đi nhiều.” Ca khúc đầu tiên hát xong, Lộc Hàm mới thật sự thả lỏng.


Đêm đó sau khi kết thúc, khi xuống dưới sân khấu, ở trong phòng nghỉ Lộc Hàm đã rơi lệ. “Thật ra ở trên sân khấu có chút muốn khóc, sau khi xuống sân khấu liền không nhịn được, mọi người khi ấy đều ở đó. Là kích động, kích động mà thôi, ngại quá, kích động đúng là ma quỷ.”


Cậu ấy mím môi cười.


✤ Hai năm vừa rồi cứ không ngừng bước mà sống và làm việc, quả thật có chút khiến Lộc Hàm như lơ lửng trên mây.


Hỏi cậu ấy, tiết tấu cuộc sống như vậy, cậu có hưởng thụ không?


“Không hề. Tôi nghĩ rằng không có ai hưởng thụ nổi nhịp sống nhanh như vậy, thế nhưng không còn cách nào khác”. Cậu ấy và tất cả những người xung quanh đều nói rằng “sau khi ‘Trạch thiên ký” quay xong phải giảm chậm tiết tấu, chuẩn bị album mới, chỉ lo làm album mới thôi”.


✤ Cậu ấy đương nhiên hiểu rằng sống trong giới giải trí, có những việc không thể tránh được. Thói đời chính là như vậy, bạn không làm sẽ có người khác làm, bạn không tranh giành sẽ bị lãng quên. Lộc Hàm đối với việc “bị lãng quên” hoàn toàn không hề sợ hãi, “chỉ là không biết rằng nếu bản thân mình không làm việc này thì có thể làm gì khác nữa, chẳng còn lí do gì khác.”


Có đôi khi mọi chuyện chính là như vậy, bạn được chọn lựa, được đẩy đến một vị trí nào đấy, không ngừng nỗ lực, thật ra đó cũng là một quá trình bạn có thể tích lũy năng lượng, đợi đến khi năng lượng đạt đến một mức nào đấy, liền có thể trở thành một luồng sức mạnh mới, mở ra một cánh cửa mới, sau cánh cửa đó là cả một thế giới rộng lớn hơn nữa, có thể trở thành một người tốt hơn nữa. Quá trình này có lẽ là một loại chiếm đoạt, lẽ dĩ nhiên cũng vô cùng bao la hùng vĩ.


✤ Mà điều Lộc Hàm hi vọng chính là, ở trên con đường nhìn vào dường như không có điểm dừng này, có thể bước đi vững chắc và tự tại hơn.


“Càng là những lúc chạy thật nhanh lại càng cần dừng lại, nghỉ ngơi một lát, suy nghĩ một chút, rốt cuộc bản thân mình cần gì, muốn gì.”


Cũng có lúc cậu ấy cảm thấy bất lực “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nếu đột nhiên cho tôi mười mấy ngày nghỉ, tôi cũng không biết mình phải làm gì, lúc nghỉ ngơi đột nhiên lại cảm thấy trống rỗng... Tôi cũng không biết nữa, khi không làm việc thì bản thân mình đã làm những gì”.



► Q: Nếu đột nhiên có một kì nghỉ, bạn muốn đi đâu?

A: ChỈ cần là nơi không cần ngồi máy bay đến thì đều có thể. Thật lòng mà nói, nếu có kì nghỉ, tôi muốn đi đá bóng. Thế nên không cần phải ngồi máy bay, chỉ cần nơi nào có sân vận động là được rồi. Cũng không cần phải chọn đối thủ, đúng vậy, hiện giờ chỉ cần có sân vận động của riêng mình là được rồi. Có đôi khi vốn đã định sẵn thứ 7 đi đá bóng nhưng đột nhiên lại nói với tôi không đá được nữa thì tôi phát điên thật đấy.


► Q: Ngoài ca hát và diễn xuất, bạn còn muốn có tài nghệ gì nữa?

A: Tôi muốn có tài năng về bóng đá, như vậy tôi liền có thể chuyển nghề rồi, haha. Có lẽ vẫn còn kịp chứ? Thế nhưng trừ phi trong một đêm tôi liền trở nên có tài như Cristiano Ronaldo thì tôi mới có thể chuyển nghề. Tất cả mọi thứ thuộc về anh ấy đều hoàn hảo, từ kỹ thuật, đầu óc đến tố chất về cơ thể, tất cả mọi thứ. 50 năm mới có một thiên tài như vậy.


► Q: Nếu có một ngày được gặp Cristiano Ronaldo, bạn hi vọng cùng làm điều gì với anh ấy hoặc là bạn muốn hỏi anh ấy điều gì không?

A: Đá bóng. Đúng vậy. Chỉ là đá một trận bóng thôi. Tôi muốn học hỏi một chút từ anh ấy, thắng là chuyện không tưởng rồi, hoàn toàn không thể xảy ra.


► Q: Bạn thích nhất và không thích nhất tính cách gì ở bản thân mình?

A: Kích động, cả hai câu hỏi đều có chung một câu trả lời. Đúng vậy, nó là một con dao hai lưỡi. Kích động chính là trong phút chốc đầu óc nóng bừng lên. Tuy nhiên tôi nghĩ nó có hai tầng ý nghĩa, nếu không kích động có lẽ tôi hiện giờ không thể trở thành nghệ sỹ, không đi được đến ngày hôm nay.


► Q: Bạn từng có thứ gì mà sau khi mất đi rồi vẫn không thể nào quên được không?

A; Trờ thành cầu thủ bóng đá, một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp.


► Q: Thế nhưng khi đá bóng, mỗi ngày bạn sẽ đều phải đối diện với chuyện thắng thua, tính cách của bạn có chịu nổi không? Nếu thua thì phải làm sao?

A: Tôi chịu được. Thua cũng không có vấn đề gì, lần sau thằng lại là được.


► Q: Nếu bạn thật sự trở thành cầu thủ bóng đá, có lẽ sẽ là một cầu thủ vì kích động mà dễ dàng bị trọng tài phạt thẻ đỏ hay thẻ vàng?

A: Có thể lắm. Nếu đối phương cố tình chơi xấu, ngáng chân tôi thì thôi nhất định sẽ ngáng chân lại (Nếu bị thương phải khiêng ra ngoài sân thì bạn sẽ làm thế nào?) Vậy đợi đến khi hồi phục chấn thương, nhất định sẽ có một ngày lại đấu với nhau thôi! Haiz, thật ra tôi nghĩ rằng đến lúc vết thương hồi phục rồi tôi cũng không còn muốn ngáng chân anh ta nữa. Kích động chỉ là nhất thời mà thôi.


► Q: Nếu bị người khác làm tổn thương, bạn sẽ tha thứ cho người đó chứ?

A: Có lẽ một giây sau tôi đã tha thứ rồi, đừng kích động. Tuy nhiên cũng phải xem xem người bị thương tổn là ai. Nếu là tôi thì không sao, bởi vì những tổn thương như vậy có quá nhiều, nhưng nếu là người bên cạnh tôi, là người tôi để tâm thì có lẽ không thể tha thứ được.


► Q: Nếu được dùng một con vật để miêu tả về mình, bạn nghĩ rằng bạn giống con gì?

A: Con nai, chính là một chú nai bình thường, trên đầu có sừng thôi. Có tính công kích đồng thời cũng rất ấm áp.


► Q: Nếu đi đến một hòn đảo hoang, chỉ có thể mang theo ba đồ vật, bạn sẽ mang theo thứ gì?

A: Mang theo một chiếc máy tính.... Nhưng mà trên đảo không có điện, cũng không có mạng. Vậy thì mang theo một chiếc đồng hồ? Hai chiếc đi, thay nhau đeo, còn mang thêm một trái bóng nữa. Chỉ ba thứ này thôi, một trái bóng và hai chiếc đồng hồ.


► Q: Bạn nghĩ rằng mình đã hoàn thành việc chuyển đổi từ một cậu trai trẻ trở thành một người đàn ông chưa?

A: Còn chưa đâu, vẫn còn cần chín chắn hơn nữa. Cần sự bình tĩnh. Tôi rất dễ bị kích động, cần phải bình tĩnh hơn nữa, bình tĩnh, trầm ổn mà suy xét mọi việc. Khi gặp chuyện gì điều đầu tiên là không được kích động mà cần phải nghĩ cách giải quyết vấn đề. Mỗi hành động đều kéo theo một kết quả khác nhau, chúng ta cần phải chịu trách nhiệm cho chính hành động của mình.


► Q: Giờ nghĩ lại chuyện trước đây khi bạn xuống xe chỉ trích những kẻ đầu cơ phe vé, bạn có từng nghĩ đến sẽ có một cách nào khác tốt hơn để giải quyết vấn đề không?

A: Chuyện đó, phải nói như thế nào bây giờ? Ngoài cách đấy ra, tôi nghĩ không còn cách nào tốt hơn cả. Tôi nghĩ lúc ấy những gì cần nói vẫn phải nói ra, vì trước đó có lẽ tôi không giỏi biểu đạt ra bên ngoài, có đôi khi bạn không nói ra kẻ khác sẽ nghĩ rằng bạn dễ bị bắt nạt. Tôi cho rằng quan trọng nhất là tôi phải chịu trách nhiệm với fan của mình. Bọn họ có nhiều người tuổi còn nhỏ, sẽ học theo những hành động của tôi. Trong lòng tôi luôn tồn tại trách nhiệm này, đừng dạy hư bọn trẻ, đây là trách nhiệm mà tôi không thể thoái thác.


Cr: 时装男士杂志

Do not take out !

19 views

Recent Posts

See All
bottom of page